Gặp và thích nhau từ hồi học lớp 2 nhưng
đến cuối năm lớp 4, Thủy và Khánh phải chia ly do Khánh chuyển lên Hà Nội sống
cùng gia đình. Mất liên lạc hoàn toàn từ năm lớp 6 song đến ngày 14.2.2012, Thủy
tình cờ thấy Facebook của Khánh và nối lại tình xưa thành công sau đó.
Ảnh chụp
chung hiếm hoi của Thủy và Khánh khi còn học cấp 1.
“Hữu
duyên thiên lý nan tương ngộ” có lẽ từ ngữ ngắn gọn nhất để mô tả chuyện tình
17 năm của cô gái xinh xắn tên Thủy (quê Thái Bình) với chàng trai tên Khánh.
Chuyện
tình đầy ly kỳ và thú vị này do chính Thủy kể lại:
Xem toàn thấy chuyện tình 10 năm, cùng
lắm 15 năm chứ em chưa thấy nhà ai bắt đầu thích nhau rồi yêu nhau 17 năm như
nhà em cả. Vâng ạ, 17 năm!
Các mẹ đừng ném đá em yêu sớm. Lúc đó, bé
xíu chỉ đơn thuần là tình cảm hồn nhiên trong sáng, xong các thầy cô rồi bạn bè
gán ghép vào thôi ạ.
Chuyện của em như ngôn tình. Mẹ nào còn niềm
tin vào tình yêu thì em sẽ kể chuyện. Kẻo càng ngày càng thấy tình yêu bị biến chất
nhiều quá. Các mẹ trẻ lại mất niềm tin và sợ yêu, thế thì phí phạm cuộc đời quá
ạ!
Đằng nào cũng muộn giờ ngủ, thôi em kể luôn
mọi người đỡ phải lót dép chờ.
Hồi đó, năm em học lớp 2, ngày đầu học kỳ 2,
cô giáo chủ nhiệm dẫn 1 bạn nam và 1 bạn nữ vào lớp, giới thiệu là bạn mới. Lúc
đó em oách lắm, lớp trưởng, ngồi bàn đầu. Lúc cô nói xong, em mới ngẩng mặt lên
nhìn thì chạm ngay nụ cười mím môi kiểu thẹn thùng của bạn ấy. Không hiểu sao,
em cười một cái, nhe răng ra (lúc đó vẫn đang sún răng nhé!). Thế là bắt được
sóng nhau luôn.
Thời gian tiểu học đó đúng là lắm trò. Em
không còn nhớ rõ bọn em đã có những kỉ niệm gì một cách đầy đủ và chi tiết. Chỉ
nhớ những lần chơi bịt mắt bắt dê hay đuổi bắt, bạn ấy toàn chọn em để đuổi. Mà
chân em ngắn, đuổi được vài bước là quàng tay bắt được, vồ như vồ nhái ấy. Hoặc
chơi đồ hàng với nhau, toàn đóng vai kiểu mẹ con, chị em, trong sáng lắm. Bọn
em biết mình thích người kia nhưng trẻ con mà, thực ra cũng chưa hiểu yêu là
gì, cứ thấy thích thế đã.
Sau những lần chơi đồ hàng chị em thì bạn ấy
và em gọi nhau là chị - em thật. Hồi đó, mẹ nào làm
lớp trưởng hay quản ca trong lớp chắc hiểu, toàn được các
bạntrau trong lớp thầm thương trộm nhớ. Ngày xưa em cũng thế, các bạn trai
cũng thích. Em còn nhớ, có lần bạn ấy oánh nhau đấm nhau chảy máu mũi một bạn
trai khác vì cũng dám thích em. Mà máu liều ở chỗ bạn trai đấy lại là con cô
chủ nhiệm.
Hai năm lớp 2, lớp 3 của bọn em trôi qua nhẹ
nhàng như thế. Cho đến năm lớp 4, những ngày gần cuối năm thì có tin bất ngờ
xảy ra. Hôm đó, em nhớ là đã thi xong học kì 2 rồi, trời tháng 5 cũng nắng vỡ
họng như bây giờ đấy. Em vẫn đến lớp như bình thường thì nhận được tin cô giáo
chủ nhiệm nói: “Bạn K lớp mình sẽ chuyển ra Hà Nội sống cùng cả gia đình, từ
nay sẽ không còn học lớp ta nữa. Cả lớp mình cùng nhau chia tay bạn và chúc bạn
đến môi trường mới vẫn luôn chăm ngoan và học tốt nào các con”.
Ối dời. Thế là xong. Em chạy một phát vào
nhà vệ sinh trường đứng đấy khóc nức nở như bị mẹ đánh. Hồi đó cái cảm giác có
lẽ nó cũng khá hơn bây giờ, nhưng cũng đã thấy mất mát nhiều lắm.
Sau hôm đấy thì em về nhà lăn lộn và khóc um
nhà. Ai hỏi cũng không nói. Chiều hôm đó, bạn ấy đi mà em không dám đến tiễn. À
quên, chưa kể nhà em và bạn ấy cùng phố nhưng người đầu đường, người cuối
đường. Say này nhớ lại, em từng rất hối hận.
Lớp 5, đầu năm đi học thấy buồn bã và trống
vắng hẳn vì thiếu bạn ấy, nhưng thật may là bạn ấy vẫn nhớ đến em, vẫn viết thư
và gửi về địa chỉ trường tiểu học của em. Đầu thư lúc nào cũng là "chị
Thuỷ xa nhớ" sến sẩm kiểu đưỡc mẹ dạy cho như thế nên cũng viết như thế
ấy. Em nhận được đúng 2 lá thư như thế và 1 món quà là 1 con gấu bông bạn ấy
gửi về.
Cái dở của bọn em là hồi trẻ con, khi viết thư toàn đề địa chỉ là tên trường, tên lớp chứ lại không ghi địa chỉ nhà. Ôi thôi thế là sau khi nhận được 2 bức thư qua lại và 1 món quà là con gấu bông bạn ấy gửi về tặng, bọn em vượt cấp lên lớp 6. Địa chỉ trường lớp tiểu học coi như hết tác dụng. Em và bạn ấy bị mất liên lạc hoàn toàn.
Cái dở của bọn em là hồi trẻ con, khi viết thư toàn đề địa chỉ là tên trường, tên lớp chứ lại không ghi địa chỉ nhà. Ôi thôi thế là sau khi nhận được 2 bức thư qua lại và 1 món quà là con gấu bông bạn ấy gửi về tặng, bọn em vượt cấp lên lớp 6. Địa chỉ trường lớp tiểu học coi như hết tác dụng. Em và bạn ấy bị mất liên lạc hoàn toàn.
Nếu hồi em học cấp 2, tầm lớp 6, lớp 7 mà có
cái máy ảnh, chắc em cũng đã chụp lại cái góc bàn học của em ngày đó để sau này
có cái mà xem. Cả cái góc bàn em ngồi hàng ngày, những lúc nhớ đến bạn ấy, em
đều lấy bút viết tên bạn ấy lên đầy mặt bàn. Cứ NDK NDK (tên viết tắt của bạn
ấy) khắp chi chít trên bàn, đôi chỗ lại còn lồng trái tim. Xong bắt chước đám
cưới người ta, in thiệp mời ấy, em cũng ngồi sáng tạo rồi vẽ vẽ ra 2 chữ T và K
lồng vào nhau, chói loà cả cái mặt bàn. À còn viết nhật ký nữa. Tiếc là nhà em
chuyển nhà 3,4 bận, giờ cũng chẳng còn mà xem lại nữa.
Suốt mấy năm, kể cả cho đến khi lên cấp
3, em cũng không thể nào quên được nụ cười mím môi đấy. Em cũng
chẳng thích thêm một ai suốt từ đó cho đến ngày tốt nghiệp THPT. Lúc này, có
thể được gọi là yêu đơn phương không nhỉ? Thời niên thiếu đến đây thôi ạ.
Dài dòng quá cũng nản .
Vèo cái cũng đã thi xong đại học và em đương
nhiên, rời quê nhà ra Thủ đô học. Vẫn mang trong lòng hình bóng bạn nhỏ kia,
thế nhưng tuổi cũng đến rồi, em cũng phải hẹn hò và cũng phải có tình yêu đến.
Bởi thực lòng mà nói, chắc mọi người cũng hiểu, bạn bè chỉ cần cách xa nhau tầm
2, 3 năm cũng đã thay đổi chứ đừng nói đến có tình cảm, mà mất liên lạc nhau
quá lâu. Em cũng không dám mơ đến ngày gặp lại nữa. Em cũng có quen một anh
khác và sau một thời gian ko hợp, em và anh ấy chia tay.
Sau khi chia tay anh đấy, hôm
14.2.2012, em đi chơi với đám bạn về. Cũng buồn, cũng tủi thân vì FA. Em
mới mở Facebook xem bạn bè đi chơi thế nào, có vui không. Tự nhiên đập vào mắt
em cái ảnh của bạn em, trong đó có 1 người nữa mà nó tag tên là K Nguyễn. Em
giật mình luôn.
Đúng là cái gương mặt ấy, nụ cười mím môi
ấy. Kể cả thời gian gian đã quá lâu nhưng em vẫn nhận ra và cả cái tên Facebook
nữa. Em chắc 100% là bạn ấy rồi nên tim đập liên hồi. Tay
lướt lướt Facebook mà run không thở được. Em mới đánh liều inbox cho bạn ấy. Em
nhớ như in: Chào K, lâu lắm rồi nhỉ? K còn nhớ chị không?
Em thề là gõ mỗi 2 câu mà tay em nó run lật
bật, bấm Send xong và chờ nhưng mãi không thấy trả lời.
Đến mai, sau khi em hồi hộp
cả một ngày trời, bạn í mới trải lời: Bây giờ tớ lớn lắm
rồi, chắc không gọi chị - em được nữa đâu.
Em chưng hửng. Thôi xong, nghĩ bạn ấy thay
đổi rồi. Ai ngờ bạn ấy nói tiếp: Nhưng làm sao mà tớ quên T được. T là mối tình
đầu của tớ mà.
Chỉ câu nói đấy thôi là em hiểu, em có thể
nói chuyện lại được và bạn ấy vẫn còn cảm tình với em. Thừa thắng xông lên, em
nói chuyện tiếp với bạn ấy đến tận sáng. Kiểu tri kỉ gặp lại, kiểu bạn thân lâu
năm, kiểu thích nhau được bù đắp... Có quá nhiều chuyện để nói, để kể cho nhau
nghe mà không có tí ngại ngùng hay thẹn thùng nào cả.
Đến lúc đó mới được thực sự tính là yêu. Em
biết, khi em nói ra con số 17 năm, hay như những người khác bình luận ở dưới,
có bạn 19 năm, thậm chí 24 năm, thời gian con số có thể dài, nhưng không ai dám
chắc trong cả quãng thời gian dài ấy không có sóng gió, không có chia ly, không
có biến cố... Điều em muốn nói, vượt qua cả cái quãng thời gian quen nhau, mến
nhau, thích nhau, yêu nhau tưởng như dài kia là sau tất cả, bọn em tìm lại được
nhau và yêu nhau một tình yêu lúc nào cũng luôn mới.
Sau tất cả, Thủy và Khánh lại về với nhau.
Thông
qua chuyện tình 17 năm của mình, Thủy muốn nhắn nhủ đến các bạn trẻ như sau: “Mình viết chủ đề này vì dạo này có nhiều
bạn khoe tình yêu nhiều năm, nhưng bạn nào đã chịu khó đọc đến đây, mong các
bạn hiểu rằng, tình yêu nào cũng vậy, dài hay ngắn không quan trọng, quan trọng
là vị trí của nó trong cuộc đời bạn, sự chân thành mà bạn dành cho và lời khẳng
định bên nhau mà bạn đã đặt ra trong cả cuộc đời này. Và còn một điều nữa, cho
đến bây giờ thì mình hiểu và hoàn toàn tin vào thứ gọi là định mệnh. Nếu đã là
duyên, hãy cứ giữ niềm tin và nhất định sẽ còn gặp lại. Vậy thôi ạ”.
Nhân Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét