Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015

Vợ chồng tôi đã sống trụy lạc như thế...






Thời gian qua, tôi luôn sống trong cảm giác hụt hẫng. Hụt hẫng như một kẻ rơi tõm trong một cái hố đen khổng lồ, xung quanh bốn bề là bóng tối vô định, là một khoảng tối vô giới hạn. Tôi cảm thấy buồn và cô đơn kinh khủng. Tâm trạng của một kẻ chán bản thân, tuyệt vọng với bản thân, thậm chí thấy kinh tởm bởi sự suy đồi của chính mình.
Xin cho phép tôi được giấu tên, giấu thân thế sự nghiệp của mình bởi chỉ cần hở ra một chút là rất ảnh hưởng tới bản thân tôi và gia đình tôi, con trai tôi. Tôi chỉ tóm gọn thế này, tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình danh gia vọng tộc. Tôi được ba mẹ cho ăn học tử tế. Tôi yêu thương và kết hôn với chồng tôi khá môn đăng hộ đối. Chồng tôi cũng được sinh ra trong một gia đình gia thế, có tiền tài và địa vị trong xã hội. Bản thân vợ chồng tôi cũng là những thành phần trí thức, có điều kiện sống tốt, có công việc làm ăn thuận lợi và có một vị trí không lớn nhưng cũng đủ được xã hội tôn trọng.
Vợ chồng tôi mới chỉ ngoài 30 tuổi, chúng tôi có một con trai đã 10 tuổi. Trước đây, vợ chồng tôi thống nhất là sẽ chỉ đẻ một đứa để nuôi dạy con thật đầy đủ. Có lẽ vì đã có thời gian sống ở nước ngoài, công việc hiện tại cũng tạo điều kiện cho chúng tôi trở thành những công dân toàn cầu nên bây giờ nói để dành thời gian cho việc sinh nở và nuôi con nhỏ là điều mà cả hai vợ chồng tôi rất ngại.
Vợ chồng tôi quen nhau, rồi yêu nhau và kết hôn với nhau khi đang đi học ở Anh. Chúng tôi sống với nhau khá vui vẻ, đồng điệu và tạm gọi là hạnh phúc vì cả hai hiểu nhau, chiều nhau, yêu thương và tôn trọng nhau. Chúng tôi có một hội bạn khá thân từ bên Anh, và kể cả sau này khi đã về nước sinh sống và làm việc rồi, chúng tôi vẫn rất thân với nhau và thường xuyên tổ chức đi du lịch cùng nhau.
Trong số đám bạn thân thiết của tôi và chồng tôi, có một mối quan hệ khá đặc biệt và tế nhị mà chỉ sau này khi đã kết hôn rồi tôi mới phát hiện ra là chồng tôi chơi với một người bạn khá thân thiết. Người đó trước đây lại học cùng lớp phổ thông với tôi ở Việt Nam và anh ta là mối tình đầu của tôi. 
Sau này tôi đi du học trước, vì xa cách, vì tính tình hay ghen của bạn trai mà chúng tôi chia tay nhau. Tôi và anh ta chia tay nhau rồi tôi mới quen với chồng tôi sau này. Và chồng tôi lại cũng chơi với người yêu cũ của tôi, khi đã kết hôn với tôi và trở về Việt Nam sống, làm việc. Các mối quan hệ làm ăn đã kết nối chồng tôi với bạn trai cũ của tôi. Họ trở thành bạn của nhau và chơi khá thân với nhau. Mãi sau này trong tiệc sinh nhật đầy năm con trai tôi, chồng tôi mời bạn bè đến nhà thì cả tôi và bạn thân chồng tôi, người yêu cũ của tôi mới ngỡ ngàng nhận ra nhau.
Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng đúng là thế giới này quá nhỏ bé, trái đất này quá hẹp, cuộc sống này là một vòng tròn khép kín. Tôi và bạn trai cũ không chia sẻ chuyện riêng tư thầm kín của mình trước đó cho bất kỳ chồng tôi hay vợ của bạn cũ tôi hay một ai trong nhóm bạn biết. Chúng tôi giờ đều đã có gia đình riêng. Ai cũng muốn tôn trọng và giữ gìn hạnh phúc của mình.
Trong những cuộc vui, những lần đi du lịch cùng hội bạn bè, chúng tôi đều ý tứ để không một ai phát hiện ra chúng tôi từng là tình cũ của nhau. Nhóm bạn bè của chúng tôi có phong cách khá trẻ trung, và đều là gia đình có điều kiện, từng đi nước ngoài học tập về nên sống phóng khoáng, ham vui và bày ra nhiều chiêu trò giải trí. Vợ chồng tôi cũng ham vui, cũng là một thành viên tích cực năng động và tham gia hầu hết các cuộc vui. 
Trong một lần hẹn nhau đi du lịch, chồng tôi và vợ của người yêu cũ tôi bị kẹt lại sân bay do công việc ở công ty trục trặc cần giải quyết gấp. Thế là cả nhóm đi Đà Lạt chơi mà không có chồng tôi và vợ của bạn trai cũ của tôi. Suốt nửa chuyến đi, mọi người trêu đùa chúng tôi là tại sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên chồng của tôi và vợ của bạn tôi lại mắc việc kẹt lại, không bay cùng đoàn được. 
Sao lại có chuyện ông trời sắp đặt hay thế. Cả hội hùa vào trêu chúng tôi hãy vui vẻ với nhau đi vì biết đâu chồng tôi và vợ bạn trai cũ đang ở nhà tình cảm với nhau. Tôi thực sự cũng có những rung động nhỏ, những xao xuyến của con tim. Với lại người xưa đã đúc kết: “Tình cũ không rủ cũng về”. Khi những đụng chạm của chuyến du lịch chung thiếu một nửa của nhau đã làm cho tôi và bạn cũ tôi không giữ gìn được đạo đức hôn nhân và sự thủy chung. 
Đúng vào cái đêm chúng tôi ngã vào vòng tay của nhau thì chồng tôi và vợ anh ấy có mặt. Khi chồng tôi gõ cửa phòng khách sạn thì chúng tôi đang không mảnh vải che thân trên người. Tôi, một người vợ hư đốn, ăn vụng bị bắt quả tang, lòng hốt hoảng sợ hãi như thể trời đất sụp đổ dưới chân. Thật kỳ lạ, chồng tôi không có một phản ứng gì ghen tuông khi phát hiện ra chúng tôi thân mật quá đà với nhau. Tôi hóa đá như trời trồng, mặt tái mét, và không còn gì để thốt nên lời trước tình cảnh trớ trêu này. 
Không thể thanh minh, không thể khóc lóc hối hận, không thể sống lại một tôi của ngày hôm trước nữa, tôi cảm giác như đánh mất tất cả trong một phút giây yếu lòng. Tôi cảm giác như vừa có một cơn sóng thần đen ngòm kinh khủng vừa quất qua cuộc đời tôi, cuốn trôi đi hết tất cả những gì tốt đẹp nhất. Tôi trơ lại với hiện thực đen tối, phũ phàng. Không còn gì để mà mất, mà hối tiếc nữa. Tất cả đã bị tôi hủy hoại trong phút chốc. Tôi đổ gục trên giường như một thây ma đã cạn kiệt hết sự sống. Tôi nhắm mắt chờ đợi cơn sấm sét từ chồng tôi. 
Trong tột cùng căng thẳng và sợ hãi, tôi tưởng tượng chồng tôi có thể cầm dao giết tôi ngay được, anh có thể sẽ cắt cổ tôi vì quá giận dữ bị vợ bội phản. Anh có thể sẽ đánh đập tôi nhừ tử, tan hoang, bẽ bàng rồi đuổi tôi với thân hình bầm dập thâm tím. Rồi anh vừa đánh tôi, vừa đuổi tôi đi, vừa điên cuồng gọi điện thoại cho ba mẹ hai bên rồi sau đó trở về TP HCM ngay tức khắc để giải quyết ly dị, để đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi như một cái thây ma trắng bệch nằm trên giường. Hai mắt nhắm nghiền sợ hãi. Tôi chờ đợi cơn thịnh nộ khủng khiếp nhất của anh, của số phận tôi đang giáng xuống…
Thật kỳ lạ. Anh không nói với tôi một câu nào. Anh cất va ly rồi vào phòng tắm xả nước. Anh ngâm mình trong bồn nước nóng khá lâu. Khi bước ra khỏi phòng tắm, anh ngồi xuống giường ngủ và nhẹ nhàng bảo tôi: “Em vào ngâm mình trong nước nóng đi cho đỡ căng thẳng mệt mỏi”. Tôi lao dậy khỏi giường như một cái máy thầm cảm ơn phép màu nào đó đang lơ lửng trên đầu tôi, mà cũng có thể là cơn sấm sét vẫn đang lơ lửng trêu ngươi trên đầu tôi với những màn tra tấn kinh dị nhất mà tôi sắp phải chịu đựng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét