Ngồi
một mình trong quán bar, nàng đã nốc hết vài cốc rượu, men rượu bốc lên khiến
những bực dọc, khổ sở trong lòng nàng như được nhân lên mấy lần.
Số
là, chiều nay nàng vừa được bắt tại trận người yêu vào khách sạn với một cô
đồng nghiệp. Đau đớn hơn, đây đã là lần thứ hai nàng bị phản bội! Nàng ngoại
hình xinh xắn, tính cách dễ thương, lại là con nhà gia giáo, có công việc đàng
hoàng. Nàng thua kém ai để rồi phải chịu nỗi đau phụ tình liên tiếp như vậy?
Gã
bạn trai thứ nhất, nàng không thèm nghe hắn giải thích, tặng hai cái bạt tai
rồi quay đi luôn. Nhưng lần này, nàng đã kiên nhẫn ngồi lại hỏi rõ lí do. Ngờ
đâu hắn bực bội tuôn một tràng: “Em nhìn lại em xem, thời đại nào rồi người con
gái như em? Yêu nhau suốt 5 tháng mà chỉ cho cầm tay, thi thoảng được hôn một
cái, đi chơi 10 giờ phải về, 1 tuần không đi chơi quá 3 buổi, du lịch xa thì
đừng mơ. Ngoan vừa thôi chứ ngoan như em ai chịu cho thấu! Đàn ông ai chẳng có
nhu cầu, em không đáp ứng được thì đành phải đi giải tỏa ở chỗ khác, em còn
trách ai!”.
Ra
là thế! Ngoan quá cũng là một cái tội ư? Thời đại bây giờ không còn coi trọng
gái ngoan nữa chăng? Càng nghĩ nàng càng ấm ức khó chịu, được thôi, nàng bất
cần rồi đấy, nàng chẳng thèm làm gái ngoan nữa cho mà xem!
Nhìn
bao nam thanh nữ tú trong quán bar, nàng chợt nảy ra một ý tưởng điên rồ. Đúng
rồi, tại sao không phải ngay tại đây tìm kiếm một anh chàng vừa mắt, kết thúc
cái kiếp gái ngoan của mình luôn đi cho xong! Ý tưởng này xuất hiện hẳn là có
sự giúp sức rất lớn bởi men rượu, chứ bình thường có kề dao vào cổ chưa chắc
nàng đã dám làm.
Nàng
nhìn quanh quất một hồi để tìm gã trai đi 1 mình, còn thu hút một chút, dẫu sao
cũng là lần đầu tiên của nàng, không thể quá tùy tiện được! Nhưng tìm mãi cũng
chưa phát hiện người như ý, chán nản quay đầu lại, ánh mắt nàng sáng lên, dán
chặt vào anh chàng ngồi gần mình trên quầy bar. Tìm đâu xa tận chân trời, đối
tượng ngay trước mắt đây này! Nàng không kiêng nể quan sát chàng từ đầu đến
chân, càng nhìn càng ưng ý, quan trọng là chàng đi 1 mình đấy!
Nàng
liền vịn vai chàng, ghé sát vài tai chàng nhỏ giọng: “Anh đẹp trai, đêm nay có
hẹn chưa?”, rồi cười tít mắt với chàng. Chàng ngắm nàng một lát, cô gái nhìn
khá giản dị, trang điểm nhàn nhạt, tóc đen thẳng, quần áo công sở, khuôn mặt
trẻ trung vương nét ngây thơ của trẻ con, thế mà lời nói ra thì chẳng hề giống
vẻ bề ngoài chút nào. Nhưng nhìn qua là biết, nàng đã uống không ít.
“Chưa,
em muốn hẹn tôi à?”, chàng cười cười hỏi lại, cũng không đẩy nàng ra. “Ừ, chúng
ta tình một đêm nhé”, nàng vẫn cười tít mắt. Nhìn nụ cười dễ thương nhưng chẳng
chút quyến rũ lả lơi nào của nàng, chàng trước nay chưa bao giờ ham hố cái gọi
là “ tình một đêm ”, lại như bị ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý: “Nể tình em
mời, tôi đồng ý vậy. Chúng ta đi đâu, về nhà em, nhà tôi hay vào khách sạn!”.
“Khách
sạn đi!”, nàng sảng khoái đáp. Về nhà nàng thì ngang với nàng tự tuyên án tử
hình cho mình, còn nhà chàng thì nàng không thèm, cứ ra khách sạn cho thoải
mái. Trả lời xong, nàng đứng dậy, hào phóng trả tiền rượu cho cả chàng, vẫn
cười tít mắt: “Đêm nay tôi mời anh mà!”, xong xuôi túm tay chàng kéo đi luôn,
như thể không chờ nổi nữa vậy.
Nàng
dẫn chàng vào một khách sạn gần đó, vừa lên phòng đã nhào vào ôm chặt chàng,
vừa làm loạn vừa bắt đầu lải nhải những tâm sự chôn giấu trong lòng mình, từ
nỗi đau bị phụ tình, từ cái kiếp gái ngoan hẩm hiu tới mong ước được thoát kiếp
gái ngoan, sau đó là kế hoạch chọn chàng làm đối tượng.
Không
biết đã qua bao lâu, lúc nàng giật mình tỉnh mở mắt thì đã thấy nắng qua cửa sổ
chiếu vào trong phòng. Nàng tung chăn ngồi dậy, nhìn ra đây là phòng khách sạn,
thì ngơ ngẩn nhớ lại tất cả mọi chuyện tối hôm qua. Nhìn vết máu hồng trên tấm
ga giường trắng tinh, nàng hơi ngẩn người. Nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu xua đi
cảm giác hối hận trong lòng, thu dọn thật nhanh, nàng đang muộn làm rồi, may mà
chỗ này không xa công ty cho lắm. Còn gã đàn ông kia đã bỏ đi từ bao giờ nàng
cũng chẳng muốn quan tâm.
Tiền
phòng đã được thanh toán, nàng cười nhạt, chạy ra vẫy taxi tới công ty. Cũng
may, tối qua trước lúc vào quán bar, nàng đã gọi cho bố mẹ nói có thể sẽ không
về mà ngủ nhà bạn thân.
Tới
được văn phòng, nhìn không khí nghiêm trang khác hẳn ngày thường, nàng hơi giật
mình. Nhanh chóng vào chỗ ngồi, vươn ngườn hỏi nhỏ cô bạn đồng nghiệp, nàng ấy
mới hạ giọng: “Sếp mới, hôm nay tới nhậm chức! Mày lần này chết rồi, ngày đầu
sếp đi làm mày đã đi muộn! Sếp bảo bao giờ mày tới thì vào phòng sếp đấy!”.
Nàng
rùng mình ớn lạnh, sao có thể quên được chứ, thông báo hôm nay trưởng phòng mới
đến đã được đưa ra từ tuần trước. Nàng run run bước tới gõ cửa phòng sếp, vừa
cầu trời khấn phật. Một tiếng “mời vào” nghiêm khắc từ trong truyền ra khiến
nàng run bắn lên, chậm chạp đẩy cửa vào. “Em xin lỗi vì hôm nay đã đến muộn”,
nàng nhìn sếp, bày ra vẻ mặt hối lỗi vô vàn, vừa trộm nghĩ, thì ra sếp trẻ ra
phết.
Chàng
đang định dạy dỗ cô nàng nhân viên dám đi muộn này một trận, nhưng khi nhìn
thấy khuôn mặt nàng thì bao lời muốn nói lại bị nuốt trở về. Này, đây chẳng
phải cô gái tối qua rủ rê chàng hẹn hò hay sao? Sáng nay, lúc chàng rời khỏi
khách sạn thì cô nàng vẫn ngủ, đi làm muộn là phải. Hình như nàng không nhận ra
chàng thì phải, nhưng người say hôm qua không phải chàng nên chàng sao quên
được nàng. Lại nghĩ tới hôm qua, chàng bỗng bật cười, trong lòng vui vui.
“Biết
em là cấp dưới thì sáng nay tôi đã gọi em dậy cùng đi làm rồi”, chàng chậm rãi
nói một câu. Nàng nhìn chàng hồ nghi, khi tiêu hóa được hết ý tứ của chàng thì
giật mình kinh hãi tới mức ngã ngồi trên đất vô cùng chật vật. Ông trời trêu
ngươi nàng à? Nàng lập tức lắc đầu liên tục: “Anh nhầm người rồi…”. Sau đó
cuống cuồng muốn mở cửa chạy ra ngoài, chàng thấy thế chỉ bình tĩnh nói với
theo một câu: “Em định trốn không chịu trách trách nhiệm với tôi à?”.
Nhìn
bóng lưng thon thả của nàng biến mất vội vã, chàng cười thành tiếng. Đây có thể
được coi là duyên phận không? Nghĩ đến vết máu tối hôm qua, chàng tự thì thầm
với mình: “Không gặp lại thì thôi… Nếu em không muốn chịu trách nhiệm với tôi,
thì tôi buộc lòng phải chịu trách nhiệm với em vậy”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét