“Tôi
muốn kể quãng đời đau đớn tôi đã trải qua, để những người vợ gặp phải cảnh như
tôi hãy tự cứu lấy mình, hãy tự cho phép mình hạnh phúc mà không phải mong chờ
vào bất cứ ai mang lại điều đó cho mình”.
Vợ:
36 tuổi
Chồng:
38 tuổi
Bồ:
36 tuổi
------------------------------
TẬP 1. CHÂN DUNG MỘT
HẠNH PHÚC – MỘT VẾT NỨT HỐT HOẢNG
Hai
vợ chồng gần như đều là mối tình đầu của nhau. Nói gần như vì chồng trước khi
lấy vợ đã tương tư một cô gái xinh đẹp nhưng không được đáp lại, vợ trước khi
lấy chồng, lúc đang yêu chồng đã có cảm tình với một người khác và phân vân
việc lựa chọn hai người đàn ông đó. Cuối cùng thì có lẽ ông trời đã sắp đặt, vợ
chồng là vợ chồng của nhau đến bây giờ.
Lấy
nhau rồi hai vợ chồng vẫn hai nơi, vợ sinh 2 con gái và sống cách xa nơi chồng
công tác 80km. Hàng tuần chồng về với vợ con vào ngày cuối tuần. Rồi mẹ
vợ mắc bệnh hiểm nghèo, chồng đưa mẹ lên chữa bệnh, đưa luôn cả vợ lên thành
phố làm việc. Gia đình nhà vợ có chút thế lực, xin được cho vợ vào một công ty
nhà nước với mức thu nhập kha khá. Mẹ vợ mua nhà, hai vợ chồng sống cùng mẹ để
chăm sóc mẹ. Sau vợ còn hai em gái nhưng đều lấy chồng, ở nhà chồng nên trách
nhiệm chăm sóc mẹ thành trách nhiệm chính của hai vợ chồng. Mẹ mất, trước đó mẹ
đã dặn nhà cửa chia đều cho ba chị em. Chồng đã thật lực kiếm tiền để trả 2/3
giá trị căn nhà cho hai em, căn nhà đã thành chủ sở hữu của hai vợ chồng sau
ngày mẹ mất 2 năm.
Cuộc
sống giản dị, hai vợ chồng hai đứa con, vợ viên chức nhà nước, chồng làm cho
công ty nước ngoài, thu nhập đủ sống và có chút chút tích lũy. Vợ nghĩ nếu
không có thiên tai, dịch họa xảy ra tại nơi vợ chồng sống thì có lẽ cuộc sống
cứ như thế trôi đi cho đến ngày con khôn lớn, dựng vợ gả chồng cho chúng, hai
vợ chồng lại lọ mọ đi nuôi cháu... Và chắc hẳn, hàng triệu người vợ vẫn nghĩ
thế khi sống trong một gia đình bình dị, đơn giản... Nhưng họ quên mất, thiên
tai, dịch họa thì ít xảy ra ở cái thành phố này, nhưng vấn nạn ngoại tình có lẽ
xảy ra nhiều nhất ở đây. Buồn không?!
Vợ
không xinh đẹp mà là ưa nhìn, sau khi sinh trở nên mũm mĩm chứ không béo. Vợ
giản dị, tóc suôn, váy áo đẹp đơn giản chứ không cá tính. Nhìn vợ, người ta cảm
nhận được cảm giác yên ổn, bình lặng.
Chồng
không đẹp trai, chỉ là kiểu người vừa phải, nam tính. Chồng ăn mặc lịch sự, gọn
gàng, chỉn chu, đi xe bình thường, chồng sẽ lẫn vào đám đông hàng nghìn con
người đang nhấp nhô trên đường với chiếc mũ bảo hiểm ngự trên đầu.
Chồng
cùng chia sẻ với vợ công việc gia đinh như đón con, dạy con học, tắm rửa cho con...,
vợ lo việc nội trợ nấu nướng. Thỉnh thoảng hai vợ chồng cãi nhau vì bất đồng
quan điểm sống nho nhỏ, vợ không để ý lắm. Mãi sau này vợ nhận ra, thực ra bất
đồng đấy không hề nhỏ mặc dù nghe qua thì nhỏ, nhưng đó là quan điểm sống của
mỗi người. Sau những bất đồng đó, chồng rút vào thế giới của chồng, với âm
nhạc, với máy móc, với diễn đàn, mạng ảo, bạn bè... Vợ và con chỉ nhận lại phần
bề nổi trên tảng băng đời sống của chồng mà thôi, thật tiếc.
Một
ngày, chồng quên điện thoại ở nhà. Vợ chồng không có thói quen lục lọi điện
thoại của nhau, chỉ lúc nào cần thiết thì mượn của nhau vào việc gì đấy rồi
trả. Lần này chồng quên máy trong nhà tắm, gọi về cho vợ cất giùm. Lúc vợ đi
cất thì thấy có hai tin nhắn và 8 cuộc gọi nhỡ. Vợ nghĩ là cần phải xem để báo
cho chồng biết, nhỡ đâu có cuộc điện thoại nào quan trọng với chồng vì thời
điểm này chồng đang gặp khó khăn trong công việc và có kế hoạch chuyển việc.
Tính cẩn thận của vợ đã đưa cuộc đời vợ sang một bước ngoặt lớn, đau đớn không
có điểm dừng.
8
cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn đều từ một số máy không có tên trong danh bạ.
Tin
nhắn thứ nhất: Em quên máy điện
thoại ở nhà nhé, có gì online nói chuyện. YOURS.
Tin
nhắn thứ 2: Anh ơi, sao em gọi mãi
không nghe, em quên máy ở nhà, em nhắn tin cho anh bằng máy chị H. Giờ em không
online được vì em đi khách hàng cả ngày, có gì gửi mail cho em nhé.
YOURS.
Cả
hai tin nhắn đều có từ: YOURS ở cuối câu. Vợ choáng váng, rơi bịch người xuống
nền nhà, vô cảm. Vợ nhìn lại điện thoại, ghi lại số đã nhắn tin và gọi dù biết
rằng chủ nhân chiếc điện thoại và tin nhắn chẳng liên quan gì đến nhau. Vợ
không khóc, không đau, không buồn... Vợ rơi vào trạng thái hoang mang, không
tin bất cứ sự vật nào hiện lên trước mắt mình đến mức vợ cầm một chiếc cốc lên
rồi ném nó vỡ tan xuống nhà để tin là vợ đã cầm đúng chiếc cốc trên tay.
Vợ
không biết làm gì tiếp theo, chỉ nhớ gọi điện đến công ty xin nghỉ một ngày...
Cố gắng lắm vợ mới vào giường để nằm, trùm chăn kín cả đầu và nhận ra mình ngây
ngấy sốt. Chỉ nhớ đến đó và vợ thiếp đi trong giấc ngủ đầy mộng mị lúc nào
không hay, cho đến lúc chồng về nhà và đánh thức vợ dậy.
Đó
là ngày bắt đầu cuộc sống không còn bình lặng của tôi, những ngày đau đơn đến
mức tôi cứ ngỡ như tôi là nhân vật của một bộ phim tâm lý tình cảm nào đó trên
truyền hình.
- Chồng
tôi, một người đàn ông điềm đạm, bình dị, yêu thương con cái, có trách nhiệm
với gia đình, có hiếu với hai bên bố mẹ, yêu thương các em vợ như anh em
ruột...
- Chồng
tôi không cờ bạc, rượu chè, có hút thuốc một chút, không đàn đúm bạn bè thâu
đêm suốt sáng, thời gian rảnh rỗi anh dành cho sách báo, âm nhạc hay là những
chiếc máy tính hỏng...
- Chồng
tôi chưa một lần phàn nàn việc tôi sinh hai con gái, chồng tôi yêu con nâng niu
như đó tất cả những gì quý báu nhất đời anh.
- Chồng
tôi là người không ham muốn tình dục nhiều, hai vợ chồng sau khi sinh bé thứ
hai mỗi tháng 1-2 lần, vừa đủ chứ không cuồng nhiệt...
- Và
chồng tôi ngoại tình với một phụ nữ xinh xắn, li dị chồng, có một con trai. Đó
là môt mối tình cuồng si, gấp gáp và tranh thủ từng phút từng giây. Tôi đau khổ
vì biết quá nhiều về mối tình đó, giá tôi ngốc nghếch gào thét lên ngay khi đọc
tin nhắn của họ thì có lẽ tôi sẽ có lại cuộc sống bình lặng như xưa, dù đó là
cuộc sống giả dối. Rồi tôi cứ tự hỏi: sự đau đớn khi biết được tận cùng sự thật
và sống bình lặng hạnh phúc trong giả dối triền miên thì cái nào đáng hơn?
Đến
giờ tôi vẫn không trả lời được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét