TẬP 12. GIẤC MƠ CÓ THẬT
Sáng
hôm sau của ngày hôm đó thức dậy, đã thấy chồng lúi húi dưới bếp với đồ ăn sáng
mua sẵn. Tôi thật lòng không thích đồ nấu sẵn ngoài hàng nhưng thỉnh thoảng
chồng muốn thể hiện thì đành chịu, chồng mua cho ăn là may lắm rồi, chẳng dám
đòi hỏi. Cho đến lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào với chồng. Tôi
thấy cái cảm giác này đang rất tuyệt, gia đình đầm ấm, vui vẻ, tôi không phải
ghen tuông lo nghĩ chồng đang như thế nào, với ai... tuyệt vời quá còn gì. Sao
lại phải thay đổi nhỉ?
- Chiều bố đón mẹ rồi đi
công chuyện luôn, các con ở nhà với ông bà nội nhé, bố mẹ về muộn.
Tôi
đang lùa dở cọng bún vào miệng phải dừng lại, nhìn anh với dấu hỏi lạ. Các con
nhao nhao: Lại về muộn như hôm qua, chẳng chơi với chúng con gì cả.
- Nốt hôm nay thôi, từ
sau bố mẹ sẽ đưa hai con đi cùng.
Thế
là anh ngầm định mọi chuyện rồi, ép tôi vào thế đã rồi đây. Trời ơi, tiến thoái
lưỡng nan, sao hôm qua tôi không hẹn với anh một tuần nhỉ???
Đến
giờ đi làm, tôi không thấy chồng tôi dắt xe ra cho tôi như mọi hôm mà đứng
trước chờ tôi ở chân cầu thang. Tôi chưa kịp hỏi thì anh ngắn gọn: hôm nay anh đưa em đi làm. Rồi lẳng lặng
ra xe chờ tôi. Trên đường đi, anh nói với tôi một vài chuyện như hằng ngày, tôi
đỡ căng thẳng hẳn vì thái độ này của anh. Lúc trả tôi trước cửa công ty, anh
nói với theo:Trưa anh qua đón đi ăn.
Ôi
trời ơi, cái gì đây, mình đang bị khủng bố chăng???
Ngồi
ở công ty đầu óc tôi mông lung. Tôi thật sự rất mong chờ khoảnh khắc này, chờ
đợi anh trở về với tôi, với tình yêu thương đã từng có ngày xưa. Nhưng sao giờ
đây tôi thấy bối rối và có phần lo sợ. Tôi lo sợ ngày mai, nhỡ đâu tôi lại yêu
anh mù quáng, lại tin anh mù quáng, rồi lại đau một lần nữa. Cứ như thế này
không tốt hơn sao, anh ở bên tôi, anh cùng tôi chăm sóc con cái, cùng chăm sóc
nhau, vui vẻ với nhau, không được sao? Mà lâu rồi tôi cứ sống cạnh anh không có
sự gần gũi, dù có một thời gian đầu tôi rất khao khát anh, phải tìm mọi cách để
kìm nén lại. Giờ bắt đầu lại thì sao nhỉ? Bắt đầu như thế nào? Lâu quá rồi, tôi
gần như đã quên mất cách làm
Tôi
gọi điện cho chị (người lễ tân), kể với chị về cảm giác này và hỏi chị có nên
trì hoãn lại một tuần nữa để tôi sẵn sàng hơn không? Chị cười sặc sụa và bảo em
chẳng khác gì gái mới lớn được giai đến hỏi làm vợ.
Thời gian em giải quyết
việc của em lâu quá, mọi chuyện đi xa quá rồi, nếu em không dừng nó lại thì rồi
càng ngày sẽ càng khó khăn hơn. Một tuần rồi sẽ có một tuần nữa, vài cái một
tuần sẽ được em đưa ra, và chồng em sẽ là người mất niềm tin vào em. Những
chuyện khó khăn khác em đã vươt qua, sao cái chuyện dễ dàng nhất là để chồng
yêu mình, thể hiện tình yêu với mình thì em lại thấy khó khăn đến thế???
Bình thường tôi rất tin
chị, nghe chi. Sao hôm nay tôi thấy rối hơn lên thế này. Tôi không cầm lòng
được, lại cầm điện thoại nhắn cho chồng: "Để cho em một tuần
nữa nhé anh". Viết xong lại xóa, lại
nghĩ đến lời chị, lại không dám gửi. Cuối cùng thì gửi cái tin chả ăn nhập gì: "Trưa
em không ra ngoài đâu, em buồn ngủ lắm. Chiều đón em sớm". Rồi suốt buổi chiều hôm
đó tôi chỉ nhìn đồng hồ, chẳng làm được việc gì ra hồn. Khi nghe tiếng chuông
báo 5h, tôi cuống lên xách túi chạy ra đường. Chồng tôi đã chờ tôi trong xe,
cười tươi: "Sao lại muốn đón sớm thế, làm anh định cố mấy việc mà
không dám". Tôi nói với chồng: "Về nhà đi, tối em
nói chuyện ở nhà". Giọng tôi có vẻ căng thẳng, chồng nhìn sang thắc mắc nhưng tôi gạt
đi.
Lúc
trở về nhà, hòa nhập vào không khí gia đình, tôi trở lại trạng thái vui vẻ hàng
ngày. Lúc ăn xong, cả nhà đang chuẩn bị vào xem ti vi thì chồng tôi bỗng ôm tôi
từ phía sau trước mặt các con và ông bà nội, cười cười nói: hôm nay bố mẹ vào
phòng sớm một hôm nhé, hai đứa chơi ngoan với ông bà nhé. Người tôi cứng đơ
không dám nhúc nhíc, nhân lúc con bé con phụng phịu, tôi gỡ tay anh ra lại ôm
con:thôi mẹ chơi cùng môt lúc nữa nhé. Nó hớn hở, chồng tôi cũng ngồi xuống
cạnh và bảo: thế cho bố chơi cùng, nhưng hôm nay ngủ sớm nhé. Hai đứa dạ ran và
tôi thấy người nhẹ hẳn.
Chơi
một lúc thì chồng khều chân tôi ra dấu vào phòng. Cái cảm giác ấy cộng với cái
ôm lúc trước, tôi thấy là lạ, vui vui. Tôi nhìn chồng, bỗng nhiên lại muốn ôm
anh quá. Cứ như ma đưa lối, quỷ dẫn đường, tôi lách các con để chúng chơi với
ông bà rồi đứng dậy đi theo chồng vào phòng. Lúc tôi từ nhà tắm làm vệ sinh
bước ra thì thấy anh đang bật máy tính lên đọc báo. Tôi không nói gì, lại bàn
trang điểm xoa kem dưỡng rồi lên giường ngồi. Chồng tôi lúc này mới quay lại,
anh tắt máy, lên giường nằm ngang vắt vẻo cạnh tôi. Hai tay tôi vẫn đang xoa
xoa vào nhau cho tan kem, lòng dạ rối bời. Thật sự là lúc này tôi muốn nằm
xuống cạnh chồng, ôm ghì lấy anh, nhưng tôi không thể nào nhấc được tay chân,
cứ như ai giữ chặt lấy tôi vậy.
- Ơ thế này là thế nào
nhỉ? Chúng ta nói chuyện đã chứ, anh đi ngủ sớm thế?
Anh
dịch người gác đầu lên đùi tôi cười cười:
- Nói chuyện gì nữa, đi
ngủ thôi.
- Anh hâm à, bảo là tối
nói chuyện rồi còn gì.
- Thôi không nói nữa,
đằng nào mà chả thế
- Chả thế là chả thế
nào?
- Thì đằng nào em và anh
vẫn là vợ chồng. Thôi không nói nữa, cứ thế đi nhé.
- Không, phải nói cho rõ
ràng chứ, hưa hôm qua rồi mà.
Anh
ngồi dậy, nhìn tôi và nói:
- Được, thì nói. Nào giờ
em nói đi
Hờ
hờ, tôi á khẩu. Nói gì bây giờ? Ờ, nói gì bây giờ?
Nhìn
cái mặt như ngỗng ị của tôi anh bò ra giường cười. Tôi giận dỗi leo vào trong,
trùm chăn kín. Anh lôi chăn ra không được, cù cù vào chân tôi không được, tôi
cứ giữ rịt lấy cái chăn như thế. Tức mình, anh nằm dài ra giường, chẳng nói gì
nữa. Một lúc lâu thấy im lặng tôi he hé mắt ra nhìn, thấy chồng đang đặt tay
sau gáy nhìn lên trần nhà mông lung. Tôi bỗng thường chồng ghê gớm. Từ từ bỏ
hết chăn ra, chồng tôi thấy động quay sang tôi vẫn tư thế đó, cười buồn:
- Em bảo nói chuyện mà,
sao tự nhiên giận anh thế?
Tôi nghiêng hẳn người
sang phía anh, nhìn chăm chú với cái nhìn yêu thương vào gương mặt mà gần như
tôi thuộc từng nét này, tưởng rằng đã xa tôi vĩnh viễn, thì giờ lại gần ngay
sát bên tôi. Sao tôi thấy tôi yêu anh đến lạ, tôi khát khao anh đến lạ. Thấy tôi
như thế, chồng cũng bỏ tay ra khỏi gáy, nằm nghiêng người về phía tôi. Anh yêu em, hơn ngày xưa nhiều, em tin không? Tôi gật gật đầu, không
nói gì. Rồi tôi đưa tay sang cầm tay anh, áp vào ngực tôi, nơi trái tim tôi
đang đập dồn dập. Rồi tôi nói mà không dám tin vào tai mình là tôi nói:
- Làm nhé.
Anh
kéo tôi vào lòng, và chuyện đó xảy ra.
Nằm
cuộn trong lòng anh một lúc, tôi chợt nhỏm người dậy, nhìn sát vào mặt anh lom
lom làm anh bật cười hỏi gì vậy. Tôi nghiêm mặt hỏi lại:
- Chán không?
Anh
đẩy người tôi xuống, lật lên phía trên và nhìn sát mặt tôi kiểu như tôi vừa
nhìn anh, cũng nghiêm mặt bảo:
- Hâm à, sao không hỏi
là thích không mà lại là chán không? Có phải em đang nghĩ linh tinh đến những
gì anh từng nói không? Em là em, anh sẽ yêu em từ từ, theo cách của chúng ta.
Em tuyệt đối đừng nghĩ gì về những gì anh đã nói, chuyện đó xảy ra lâu rồi, anh
nói để em hiểu những gì anh trải qua, hiểu cho anh và tha thứ cho anh. Chứ anh
không có ý muốn em thay đổi như cách anh muốn.
Em hãy coi anh là bạn zai
mới đi nhé, coi như thế và bắt đầu yêu anh lại từ đầu. Anh cũng sẽ bắt đầu cưa
cẩm lại em từ đầu. Tuy nhiên, cuộc cưa cẩm nhau này không được trong sáng như
ngày xưa, phải hiện đại hóa cho kịp với bọn teen bây giờ.
Mấy
câu cuối, anh vừa nói vừa cười. Tôi nghe trong giọng cười của anh niềm vui
sướng thực sự, cảm giác gì đó lâng lâng, hay là tôi như thế nên nghĩ anh cũng
như thế nhỉ?
Chúng
tôi nằm xuống cạnh nhau. Tôi cầm lấy một tay anh ôm vào người, cái cảm giác
thân thiết trọn vẹn choán lấy tôi.
- Nhiều chuyện xảy ra
quá anh nhỉ. Một năm trôi qua mà em cứ tưởng 10 năm rồi ý. Một năm qua em thấy
mình làm được nhiều việc hơn hẳn 10 năm chung sống với anh. Anh có thấy em già
đi và khó tính hơn không?
- Em không già đi mà em
lớn hơn nhiều, anh cũng thế. Xưa anh như trẻ con lớn xác, cái gì không giải
quyết được là trốn tránh, là co vòi lại. Mà nhà mình thì nhiều thứ khó giải
quyết quá. Giờ cả em và anh đều lớn rồi, anh sẽ bàn với em để cùng giải quyết,
anh không mặc kệ em làm một mình nữa đâu, em nhé.
- Hồi xưa kể ra em cũng
chán thật. Nhiều chuyện rối tinh rối mù lên mà em thì lúc nào cũng nghĩ là chỉ
có anh mới giải quyết được. Nên cứ nhìn thấy mặt anh là liệt kê ra, nhièu lúc
thấy anh bế tắc mặc kệ là lại tức tối, cáu giận. Đáng lẽ em nên chọn thời điểm,
chọn việc để nói với anh đúng lúc, không nên dồn hết vào anh một lần như thế.
Đặt lại vị trí em là anh chắc em cũng chuồn.
- Giờ em có thế anh cũng
không chuồn nữa đâu. Vợ mình tin tưởng mình như thế, giao phó hết niềm tin cho
mình như thế mà mình lại chuồn đi chơi một mình, kể ra quá kém luôn ý. May mà
bọn trẻ con chúng nó không biết, chứ không sau này anh không biết dạy chúng thế
nào.
- Thế nên sau này em có
phạm lỗi gì anh cũng không được mách với bọn trẻ con nhé, em lại không dạy được
chúng nữa thì khổ.
- Sau này một trong hai
chúng ta có lỗi, người này nên nói với người kia một cách chân thành nhất em
nhé. Chúng ta không nên để mất thời gian quá dài như vừa qua nữa, em thấy tiếc
không?
- Tiếc chứ, nếu để thời
gian đó để làm những việc như hôm nay em chả tiếc quá. Nhưng mà cũng phải có
những giai đoạn thử thách chúng ta như thế anh ạ. Kiểu như ông trời xuống kiểm
tra chúng ta đã lớn thực sự hay chứ ấy mà, để còn giao cho chúng ta trách nhiệm
dạy dỗ, chăm lo cho hai đứa tiểu yêu kia kìa
....
....
....
Câu
chuyện của chúng tôi cứ như thế rồi chuyển sang chuyện thiên hạ, chuyện công ty
tôi, công ty anh, ông bà nội, các chi dâu... cho đến lúc tôi thiếp đi trong
thay chồng không hay.
Mai
là một ngày mới, mai là một cuộc sống mới, mai tôi sẽ yêu anh theo cách tôi yêu
một "bạn zai" mới.
Và
gia đình chúng tôi đã trở lại như xưa, không, tốt hơn xưa. Vì sóng gió làm cho
chúng tôi gắn chặt vào nhau hơn để chống trả. Chúng tôi cũng đã thỏa thuận rằng
sẽ yêu lại nhau từ đầu, nên anh đã có những hành động mà nếu kể ra đây chắc các
mẹ lại cười cho là sến, bản thân tôi cách đây gần hai năm cũng nghĩ thế, nhưng
giờ thì hưởng ứng một cách nhiệt thành và thấy thật sự đáng yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét