Câu chuyện về nhân phẩm là vấn đề cũ, nhưng vẫn sẽ luôn mới, vừa
là câu chuyện của hôm qua, nhưng cũng là câu chuyện của hôm nay và ngày mai,
vừa là vấn đề lịch sử, văn hóa, sinh học, nhưng cũng vừa là vấn đề mang tính
thời đại. Dưới đây là câu chuyện kể về hành trình “bỏ thai” tại nước Đức
của vợ chồng cô Cổ Hiểu Lâm, 29 tuổi.
Tôi
nghe xong, tròn mắt và miệng thốt lên lời cảm ơn một cách vô thức, nhưng trong
lòng lại trào lên một tiếng than khổ sở! Dù rằng, tôi vừa mới kết hôn vào
năm trước, nhưng hai vợ chồng tôi vẫn còn đang đi học.
Chồng
tôi học tiến sĩ kinh tế học tại đại học Humboldt, còn tôi đang học học kỳ 6 tại
đại học Berlin .
Hai chúng tôi sớm đã đều nhất trí rằng, trong vòng 3 năm sau khi kết hôn sẽ
không sinh con.
Tôi gọi
điện thoại cho bác sĩ Celine, hỏi xem cô có thể thu xếp giúp tôi việc phá thai
này được không. Thật không ngờ, bác sĩ Celine vốn có giọng nói ôn hòa, nhẹ
nhàng bỗng trở nên bực bội, cứng ngắc: “Xin lỗi, trong bệnh viện của tôi
không có loại dịch vụ này!”.
Tôi lại
nói: “Vậy thì, xin cô có thể cung cấp cho tôi loại thuốc để sinh non được
không?” Tôi vừa nói vừa có chút luống cuống …
“Đương
nhiên là không được, ở Đức bán dược vật sinh non là phạm pháp đấy! Tại sao cô
không suy nghĩ về việc giữ lại thai nhi và sinh con?”.
Tôi
thành khẩn giải thích cho cô Celine, cô trầm tư trong chốc lát rồi nói cho tôi
một cách rất không đồng tình: “Nếu như bạn quyết tâm bỏ thai thì đầu
tiên bạn phải đi đến “ủy ban tư vấn tâm lý” tại trung tâm trợ giúp phụ nữ ở
thành phố Berlin để trình bày cho các chuyên gia tâm lý nghe. Sau khi nhận được
văn bản đồng ý của ủy ban và chỉ định bệnh viện phẫu thuật thì bạn mới liên hệ
với bệnh viện đó để tiến hành các công việc tiếp theo”.
Ba ngày
sau, vào buổi chiều, chồng tôi đưa tôi đến trung tâm trợ giúp phụ nữ đó để hỏi
ý kiến của các chuyên gia tâm lý. Người tiếp đón chúng tôi là một phụ nữ khoảng
45 tuổi, tên là Teresa, là một chuyên gia tư vấn tâm lý được chính phủ cấp phép.
Cô
Teresa bắt đầu hỏi hai vợ chồng tôi: “Tại sao hai vợ chồng bạn lại không
muốn giữ lại đứa bé này?”.
Cô
Teresa vừa nghe chúng tôi trình bày vừa ghi lại những lời tôi nói lên một tờ
giấy. Sau đó, cô nhỏ nhẹ mời chồng tôi ra ngoài trước để nói chuyện riêng với
tôi.
“Cổ
Hiểu Lâm! Xin hỏi là cô tự nguyện quyết định việc này phải không?”
“Cô nói
gì?”, tôi trợn tròn mắt lên nhìn cô ấy một cách khó hiểu.
“Tôi là
muốn hỏi rằng, cô quyết định bỏ thai là hoàn toàn xuất phát từ ý nguyện
của bản thân mình chứ không phải vì bị ép buộc từ bên ngoài, giống như là bị
chồng thúc ép hay là uy hiếp chẳng hạn?”.
Trong phút chốc đó, tôi vừa có chút giận vừa có chút buồn cười mà hỏi lại: “Chẳng
phải việc này rất đơn giản sao? Chỉ cần qua tay của một người là xong, việc gì
phải nâng lên đến thành thẩm vấn vụ án hình sự như vậy chứ?”
Không
đầy 5 phút sau, cô Teresa đưa cho chúng tôi một tờ giấy bản khai và nói: “Xin
hai vợ chồng cô hãy về nhà bàn bạc kỹ thêm một chút. Nếu như một tuần sau mà
vẫn quyết định bỏ thai thì hãy mang tờ giấy kia đến để chúng tôi ký
và đóng dấu”.
Khi
chúng tôi còn đang chán nản và thất vọng đi ra ngoài thì cô Teresa lại nói
một câu: “Pháp luật ở Đức quy định, nếu thai nhi đã đủ 10 tuần tuổi thì
tuyệt đối cấm nạo phá thai, cho nên xin hai bạn về nhà xác định chính xác thời
gian mang thai nếu không sẽ phạm tội!”.
Thông
tin mà cô Teresa nói ra lại khiến chúng tôi quá sợ hãi. Căn cứ vào hồ sơ
mà bác sĩ khám thì tôi đã mang thai được 8 tuần rồi, cộng thêm mấy ngày hôm nay
đi hỏi xem bỏ thai thế nào cho hợp pháp đã mất 2 ngày nữa, vậy là chỉ còn
12 ngày nhưng bây giờ lại phải suy nghĩ trong vòng 7 ngày để lấy được chữ ký và
con dấu này nữa, không biết có kịp không.
Tôi lại
tới một phòng khám ở Berlin
được chính phủ cấp phép để xin họ giải quyết sớm hộ tôi. Tiếp đón tôi là một y
tá rất nhẹ nhàng, thái độ của cô ấy rất thân mật. Cô ấy nói: “Tôi rất hiểu
hoàn cảnh của chị và cũng rất muốn giúp đỡ chị nhưng trước khi làm phẫu thuật,
phụ nữ có thai nhất định phải tự mình đi đến ủy ban tư vấn tâm lý để được tư
vấn. Sau đó phải nhận được văn bản đồng ý của họ thì phòng khám mới tiến hành
giải quyết được!”
Từng
ngày từng ngày trôi qua, lòng tôi như lửa đốt…Một tuần sau, tôi cầm bản tờ khai
tới “ủy ban tư vấn tâm lý” và nhận được sự đồng ý. Từ nơi ấy, chúng tôi tranh
thủ lái xe thật nhanh tới bệnh viện mà tôi được chỉ định để bỏ thai. Tôi
trực tiếp đi đến cửa và nhấn chuông phòng phẫu thuật. Một bác sĩ trẻ tuổi đã
tiếp đón chúng tôi, rồi cô ấy đưa cho tôi một bản tài liệu. Bên trên bản tài
liệu này là dòng chữ màu đen được in đậm:“Xin đừng dễ dàng bóp chết sinh mệnh
vô tội!” Lúc này tôi thực sự hoang mang và hoảng sợ.
Khi đã
có giấy hẹn đồng ý của ủy ban tư vấn, mọi việc với tôi đều diễn ra thông thuận.
Bệnh viện hẹn tôi sẽ làm phẫu thuật vào 9 giờ sáng ngày thứ hai tuần sau. Nhưng
ngay hôm đó, tôi phải làm một số xét nghiệm toàn bộ và gặp mặt bác sĩ gây tê
một lần.
Khi tôi
vừa đi đến cửa chính của phòng “chống nạo phá thai”, một phụ nữ trung niên đi
đến bên tôi nói một cách cấp bách nhưng cũng không mất đi vẻ lịch sự: “Cô
thực sự quyết định không cần đứa con trong bụng này sao? Cho dù là cô không
chào đón sự ra đời của đứa trẻ này, cũng đừng dễ dàng bóp chết một sinh mệnh.
Mặc dù cô là mẹ của đứa trẻ, thì cũng không có quyền làm như vậy! Phải biết
rằng, ý nghĩa của sinh mệnh nằm ở sự tôn trọng …”
Tôi vội
vàng giải thích một câu: “Chúng tôi đều đang còn đi học, không có điều
kiện…” rồi vội vã chạy vào trong xe, nói ra một câu: “Tạm biệt”. Lẽ
ra việc sắp hoàn thành, trong lòng phải cảm thấy nhẹ nhõm, vui sướng, nhưng
suốt chặng đường đi, trong lòng tôi lại rầu rĩ khó tả, ánh mắt của người phụ nữ
kia cứ như thể theo sau tôi vậy.

Đến
ngày hôm sau là đến hẹn bỏ thai, bác sĩ cho tôi biết tình trạng sức khỏe của
tôi không có vấn đề gì. Hai vợ chồng tôi đến bệnh viện chỉ định, ngoài trời
tuyết rơi phủ trắng cả đường nhưng mấy cô nhân viên phòng “chống nạo
phá thai” vẫn đang đứng trong gió tuyết mà khuyên bảo từng người phụ nữ ra vào
cửa phòng. Tôi lặng người một lúc ngồi trong xe nhìn họ, không biết bao lâu
thời gian, chồng tôi cúi vào trong xe cầm tay tôi kéo dậy. Tôi đột nhiên tỉnh lại,
nói một lời dứt khoát: “Không!”, rồi tôi kéo tay chồng tôi đến trước
mặt các bác sĩ gây tê nói lời xin lỗi. Nhưng họ không có vẻ gì là giận tôi cả
mà trên mặt đều toát lên vẻ mừng rỡ.
Khi đi
qua phòng “chống nạo phá thai”, mấy nhân viên của tổ chức này rất tự nhiên vừa
nở nụ cười vừa ôm tôi rồi lấy từ trong túi ra một ngôi sao làm từ vải và nói: “Bạn
thân yêu! đây là lễ vật cho cháu bé, bạn là người mẹ thứ 1247 mà chúng tôi
khuyên thành công. Chúc mừng bạn đã có quyết định sáng suốt nhất cuộc đời”.
Tôi nắm
đôi tay lạnh như băng của cô nhân viên, những bông tuyết vẫn còn đọng trên mái
tóc của cô khiến nước mắt tôi trào ra lúc nào không biết.

Giờ
đây, tôi cảm thấy thật xấu hổ khi phải nhắc lại chuyện này. Nhưng tôi vẫn muốn
kể ra câu chuyện này để nói với các bạn rằng: “Đừng dễ dàng từ bỏ giọt máu
của mình!”, bởi vì không phải ai cũng may mắn như tôi là sinh sống ở nước
Đức, nhờ vào quy định nghiêm ngặt của họ mà tôi đã không phải hối hận suốt cuộc
đời mình. Còn các bạn ở những nơi mà “chuyện bỏ thai là một việc rất dễ
dàng” thì bạn có cơ hội để giữ lại con của mình không?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét