VỀ SỰ BUÔNG BỎ.
Đỗ Trí Hùng
Năm
198x thời xa vắng, tôi yêu mối tình đầu, một cô bé năm nhất đại học xinh đẹp
nai tơ, tâm hồn trong sáng lộng lẫy véo von.
Thời
đó yêu đương chỉ có mỗi chỗ có thể đến, đó là công viên.
Mỗi
lần hẹn nàng đi chơi công viên, khi dựa gốc cây, tôi ôm hôn nàng, nàng đáp lại
nụ hôn nồng cháy, nhưng không ôm tôi.
Dù
nụ hôn đắm đuối và mắt nàng nhắm nghiền và lưỡi tôi và lưỡi nàng sục sao miệng
nhau, nhưng tay nàng vẫn không ôm.
Vậy
tay nàng làm gì? Tay nàng giữ cạp quần!
Khi
ôm hôn, tay tôi xoa lưng xoa eo rồi lần xuống cạp quần nàng, thì gặp ngay hai
tay nàng đang giữ cạp quần khư khư, giữ rất chặt, tôi muốn gỡ tay nàng ra nhưng
nàng không buông.
Nhiều
lần như vậy, tôi rất bực tức, tôi bèn ngừng hôn và kéo nàng ra ngồi ghế đá và
giảng cho nàng nghe về phật pháp về sự buông bỏ.
Tiền
đề căn bản quan trọng đầu tiên của triết học phật giáo là Tứ diệu đế, không hiểu
được tứ diệu đế thì không thể hiểu được các bước nhận thức tiếp theo cũng như
không thể tu tập phật pháp.
Tứ
diệu đế gồm:
1
– Khổ đế
2
– Tập đế
3
– Diệt đế
4
– Đạo đế.
Khổ đế là bản chất đời người, sinh ra là
đau khổ, già đi là khổ, bệnh tật là khổ, cái chết cũng là khổ, nhưng sinh lão bệnh
tử là không tránh khỏi nên cuộc đời là đau khổ. Cả đời người chỉ cố gắng theo đuổi
và giải quyết những vấn đề về căn bản là không giải quyết được, vì vậy mà đau
khổ.
Cuộc
đời thì vô thường, vậy mà con người luôn cố làm mọi điều trở nên vĩnh cửu, tồn
tại là vô ngã nhưng người ta lại tin vào bản ngã, vào cái tôi, thế là đau khổ.
Tập đế là nguyên nhân của khổ, thực ra là do
Ái dục,là sự bám giữ, cố chấp kiểu như những người yêu nhau cứ cố bám giữ nhau,
áp đặt lẫn nhau, sở hĩu nhau dẫn đến làm khổ nhau.
Vì
ta không nhận ra toàn bộ thế giới vô thường này chỉ là ảo ảnh, một ảo tưởng đáng
ngạc nhiên, một sự thêu dệt của khói mây và ta cứ cố bám giữ nó, thì ta khổ đau
trầm trọng
Tự
thân Ái dục vốn dựa vào vô minh, là sự mu muội si mê, hoặc ta biết nhưng ta cố
lờ đi mọi thứ, ta không chấp nhận thực tại đang là mà chỉ chấp nhận thực tại Ta
Muốn (ái dục)
Và Diệt đế chính là Nirvana, là thở ra, buông
bỏ cho nhẹ nhõm. Hãy buông xả đừng chấp thủ, ta sẽ ở trạng thái niết bàn.
Cuối cùng, Đạo Đế chính là con đường tu tập để
đạt cảnh giới giác ngộ, gỡ bỏ vô minh, hướng tới an lạc niết bàn, gọi lầ Bát
Chánh Đạo.v.v...
Em nghe tôi chăm chú lắm, và có vẻ ngộ ra nhiều
điều, cuối cùng tôi hỏi em, cuộc đời là vô thường, là sắc không, thì cái cạp quần
là cái gì mà em giữ chặt thế?
Em
cúi đầu nín lặng, má ửng hồng trong vành nón che nghiêng...
Từ
hôm đó, mỗi khi ôm nhau hôn hít, em vòng tay lên vít cổ tôi, còn cạp quần thì mặc
kệ cho tôi muốn làm gì thì làm he he...
Em
chính là vợ đầu của tôi, chúng tôi hạnh phúc với nhau chừng ba năm.
Một
lần tôi đi công tác về lúc nửa đêm, thấy em nằm cùng thằng xe ôm đầu ngõ, vai u
thịt bắp, hàng họ hoành hơn tôi. Tôi nổi cơn ghen định xông tới ra tay tẩn cho
cặp gian phu dâm phụ một trận, thì nàng dơ tay ngăn lại và nói:
- Đời là vô thường, sắc không, em có đây và cũng không có đây, em của anh và cũng
không phải của anh, đừng chấp chướng vào tự ngã vô minh, hãy buông bỏ anh sẽ đạt
cảnh giới an lạc...
Chuẩn
vãi cả đái còn giề!
Hãy
nhớ có duyên thì đến hết duyên thì đi, đừng cố chấp nghe chưa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét