Ngày nay
mối giao lưu giữa nam và nữ đã tự do cởi mở hơn so với trước đây, nhiều người
quan niệm rằng hôn nhân là do trai gái quyết định, thích thì yêu, không thích
nữa thì lại chia tay. Nhiều người không có tình yêu thì buồn bã, thậm chí có
người yêu đơn phương thất vọng mà tự tử.
Thực
ra nhân duyên là do trời định, nếu không có duyên mà gắng cưỡng cầu cũng không
thể thành được. Điển xưa tích cũ “Lá thắm đưa duyên” thể hiện rất rõ vấn đề nhân duyên này:
Triều
vua nào cũng vậy, nhiều giai nhân tuyệt sắc trong nước được tuyển vào cung để
làm cung nữ. Họ là những giai nhân bạc phận, đi chẳng có về, suốt đời chịu cảnh
lạnh lùng, buồn tủi, sầu đau trong chốn thâm cung.
Nhà
vua có cả tam cung, lục viện, hàng ngàn cung nữ phi tần toàn bực diễm kiều, tài
sắc cả. Mỗi đêm ngủ ở cung nào, nhà vua phải nhờ xe đưa đến. Xe dừng trước cung
nào thì nhà vua vào cung ấy. Có những nàng hằng năm không được đoái hoài, đành
chịu cảnh cô phòng giá lạnh.
Đời
Đường (618-907), đời vua Hy Tông có nàng cung nữ tuyệt sắc tên Hàn Thúy Tần
sống cảnh lẻ loi buồn bực trong thâm cung, nên thường nhặt những chiếc lá đỏ
(hồng diệp) rồi đề thơ lên trên lá, thả xuống ngòi nước:
Nước chảy sao mà vội?
Cung sâu suốt buổi nhàn.
Ân cần nhờ lá thắm
Trôi tuốt đến nhân gian.
Nguyên
văn:
Lưu thủy hà thái cấp
Cung trung tận nhật nhàn.
Ân cần tạ hồng diệp.
Hảo khứ đáo nhân gian.
Chiếc
lá chở bài thơ theo dòng nước chảy xuôi ra ngoài vòng cấm lũy. Lúc bấy giờ có
người môn khách của quan Tể Tướng Hàn Vinh tên Vưu Hựu vốn là một tài tử, thơ
hay, chữ tốt, chỉ hiềm một nỗi vận chưa đạt nên đành chịu sống nhờ nơi quan Tể
Tướng họ Hàn. Đương thơ thẩn ngắm dòng nước chảy, Hàn bỗng nhìn thấy chiếc lá
có bài thơ, lấy làm lạ mới vớt lên xem. Cảm tình chan chứa với người gửi thơ lạ
mặt, chàng cũng bẻ một chiếc lá, viết một bài thơ vào đấy, đợi dòng nước xuôi
mới thả lá xuống cho trôi trở vào cung.
Nghe oanh thấy liễu
chạnh lòng thương
Thương kẻ trong cung lúc đoạn trường.
Chiếc lá đề thơ trôi mặt nước
Gởi cho ai đó nói không tường.
(Bản
dịch của Phan Như Xuyên)
Người
cung nữ họ Hàn thường ngồi nhìn dòng nước chảy, bỗng bắt được chiếc lá trở vào
của người không quen biết, mới đem cất vào rương son phấn.
Ba
năm sau, nhà vua sa thải một số cung nữ, trong đó có Thúy Tần. Nàng đến ở tạm
dinh quan Tể Tướng họ Hàn để chờ thuyền trở về quê cũ, bỗng gặp Vưu Hựu. Hai
người trò chuyện, ý hợp tâm đầu. Tể Tướng họ Hàn thấy cả hai đều xứng đôi vừa
lứa nên làm mối thành duyên giai ngẫu.
Đêm
tân hôn, Hựu tình cờ mở rương của vợ và thấy chiếc lá của mình ngày xưa. Lấy
làm lạ lùng, chàng cũng đem chiếc lá của mình vớt được cho vợ xem, thì ra cả
hai lại giữ hai chiếc lá của nhau, cho là thật duyên trời định.
Ngọn Hải
Đăng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét