Trong
các nền văn hóa xưa, từ Đông chí Tây, cụm từ “tình dục” hầu như đều được xem là
kiêng kỵ và bị hạn chế nói tới. Không ít xã hội cho rằng “chuyện phòng the” là
điều gì đó đáng xấu hổ và không được phép nhắc đến ở những nơi công cộng, đông
người.
Thế
nhưng, ở các nền văn minh lớn, những sách vở, tác phẩm giáo dục, mô tả và hướng
dẫn làm “chuyện ấy” tuy hiếm vẫn cứ tồn tại và lưu truyền tới tận ngày hôm nay…
1. Từ điển tình dục
Kamasutra của người Ấn Độ
Kamasutra
là một cuốn sách cổ Ấn Độ, viết bằng tiếng Phạn của thiền sư Bà la môn -
Mallanaga Vatsyayana. Được viết vào khoảng thế kỷ II TCN, Kamasutra gồm 1.250
khổ thơ, chia làm 7 phần và đề cập tới chuyện tình dục - một vấn đề luôn bị né
tránh, dè dặt mỗi khi nhắc tới thời cổ xưa.
Trong
tiếng Phạn, “Kama ” có gốc từ Kamadeva, là vị
thần tình yêu thể xác. Còn “Sutra” mang nghĩa là châm ngôn. Do đó, tựa đề cuốn
sách này có thể tạm dịch là “châm ngôn về chuyện yêu đương”. Qua nhiều thế hệ,
Kamasutra luôn được coi là bộ sách giáo khoa về “chuyện phòng the” lâu đời bậc
nhất trên thế giới.
Các tư thế yêu trong Kamasutra được điêu khắc lên
các bức tường.
Song,
nhận định trên chưa hoàn toàn chính xác. Kamasutra không đơn thuần là mô tả,
hướng dẫn các "tư thế" như mọi người tưởng tượng. Các nhà nghiên cứu
cho rằng, cuốn sách này hướng con người ta tới sự hòa hợp âm dương về thể xác
lẫn tinh thần chứ không đơn giản là trong chuyện chăn gối.
Trong
Kamasutra, tác giả mô tả về các tư thế giao hợp để đạt hoan lạc trong
một phần rất nhỏ của cuốn sách. Phần lớn nội dung Kamasutra cung cấp kiến thức
về cấu tạo cơ thể, đề cập tới diễn biến tâm lý của cả nam - nữ trước và sau khi
làm “chuyện ấy”.
Hình
tượng nam và nữ được đề cập trong Kamasutra vô cùng hiện đại, tiến bộ. Theo
Vatsyayana, chuyện yêu phải bình đẳng, không thể bị động như quan niệm truyền
thống: đàn ông làm chủ hoàn toàn.
Kamasutra đã nâng tầm "chuyện ấy" lên
tới mức độ nghệ thuật.
Do
đó, xuyên suốt nội dung của mình, từ các tư thế yêu cho tới bí quyết hành xử khi đang yêu, Kamasutra đều khẳng
định, nhấn mạnh sự hòa hợp, đồng cảm và chủ động từ cả hai giới nam, nữ.
2.
Bí kíp phòng the của người Ai Cập
Không
sở hữu cả một từ điển về “chuyện phòng the” như Kamasutra giống người Ấn Độ
nhưng người Ai Cập cổ lại có kiến thức rất uyên bác về “chuyện ấy”, nhất là ở
khía cạnh y học. Từ hàng ngàn năm về trước, những bí kíp về việc cải thiện sức khỏe
tình dục,
phòng bệnh tình dục đã được ghi lại trong những văn tự cổ bằng giấy papyrus.
Qua
các nghiên cứu khảo cổ, người ta chứng minh được rằng, cư dân Ai Cập cổ đã biết
tới những bệnh lây qua đường tình dục bởi vi khuẩn Chlamydia trachomatis, cũng
như phát hiện ra chứng yếu sinh lý, bất lực ở nam giới. Họ gọi đó là “điểm yếu
của phái mạnh”.
Đỉnh
cao hiểu biết của người Ai Cập trong “chuyện ấy” chính là tìm ra cách quan hệ tình dục “an toàn”. Họ là những người phát
minh ra các biện pháp tránh thai đầu tiên trên Trái đất.
Họ
pha hỗn hợp keo - một loài cây có nhựa mang đặc tính diệt tinh trùng với mật
ong và một số thành phần thực vật khác, đem làm ẩm và đặt ở âm đạo để ngăn cản
tinh trùng xâm nhập vào tử cung.
Còn
với phụ nữ Ai Cập cổ, họ ăn nhiều sữa chua để làm tăng tính axit ở âm đạo, từ
đó làm giảm chất lượng tinh trùng đi vào cơ thể để phòng tránh thai.
3. Bí
kíp "hoàn tân" của người Trung Quốc
Nhắc
tới những bí kíp phòng the của Trung Quốc, người ta thường nghĩ ngay tới Tố Nữ
kinh, Nhục Bồ Đoàn,… Tuy nhiên, ít ai biết tới bí thuật “Hấp tinh đại pháp” -
một cẩm nang tuyệt kỹ cho “chuyện ấy” nhưng lại thường được nhắc tới trong các
bộ phim kiếm hiệp.
Có
nhiều câu chuyện xung quanh loại bí thuật kỳ lạ này, điển hình là tích truyện
về nàng Hạ Cơ và phép hấp tinh của Cố Tiên Nương. Theo đó, Hạ Cơ là một người
phụ nữ xinh đẹp, luyện được loại ma công Hấp tinh đại pháp, mỗi khi làm “chuyện
ấy” xong thì trẻ ra, xinh đẹp và vẫn như còn trinh nguyên.
Đến
thời hiện đại, khi các nhà khoa học nghiên cứu về câu chuyện này đã đưa ra giả
thuyết, có thể Hạ Cơ có cấu tạo bộ phận sinh dục đặc biệt nên mới có khả năng
như trong tích truyện cổ.
Tạo tác nàng Hạ Cơ - một trong những mỹ nhân cổ
đẹp nhất của Trung Quốc.
Trong
khi đó, câu chuyện về thuật "hoàn tân" của Cố Tiên Nương lại nói
khác. Thực ra, bí thuật này là phương pháp thái âm bổ dương, tức là dùng âm khí
để bồi bổ cho dương khí. Điều này sẽ giúp cho người nam sau khi quan hệ trở nên
khỏe mạnh, sinh lực dồi dào hơn.
Theo
Cố Tiên Nương, chuyện chăn gối phải có sự hòa hợp từ cả 2 phía. Sau khi người
nam xuất tinh, người nữ phải lựa thế, dùng kỹ thuật làm âm tinh ứa ra, thấm vào
ống dương vật, làm cho đàn ông già hóa trẻ, tinh thần phấn chấn, sảng khoái hơn
bất cứ thứ thuốc bổ nào.
Cố Tiên Nương là một nhân vật xuất hiện trong
tiểu thuyết Nhục Bồ Đoàn.
4. Shunga - tranh
tính dục của Nhật Bản
Không
có những cuốn sách chuyên sâu viết về tình dục nhưng người Nhật Bản lại có một
cách khác để thể hiện những phương pháp, hiểu biết của mình về “chuyện phòng
the”: đó là tranh tính dục Shunga.
Shunga
- còn gọi là xuân họa (xuân là uyển ngữ chỉ chuyện tình dục của người Nhật) là
bức tranh mô tả sinh hoạt tình dục của người Nhật Bản xưa. Tranh Shunga
thường được khắc lên bản gỗ và có xu hướng phô bày các cơ quan sinh dục to,
khỏe - ảnh hưởng từ phong cách phóng đại của họa sĩ Trung Quốc - Chu Phòng.
Shunga
miêu tả rất sinh động và tỉ mỉ những tập quán tình dục của người Nhật, bao gồm
cả các thể loại như dị tính luyến ái, lạm dụng tình dục trẻ em, mối tình đồng
giới nam - nam, nữ- nữ.
Shunga
thịnh hành ở Nhật Bản suốt thời kỳ Edo (1603 -
1868) cho tới khi dần bị thay thế bởi nhiếp ảnh gợi dục (xuân ảnh) dưới thời
Minh Trị (1868 - 1912). Khách hàng chính của dòng tranh Shunga chính là tầng
lớp cận thần, quý tộc giàu có.
Người
ta coi Shunga như một bí kíp phòng the, một “bảo bối” hướng dẫn việc thực hành
sinh hoạt chăn gối. Thậm chí, Shunga quý tới độ chỉ cần bán được một tranh
Shunga, người họa sĩ có thể sống trong nửa năm.
Cho
tới ngày nay, Shunga vẫn để lại những ảnh hưởng vô cùng sâu sắc tới ngành công
nghiệp tình dục của Nhật Bản.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét